Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Cho những yêu thương không thể đáp đền


            Giống như chiều nay, một buổi chiều mênh mông, hoang hoải đến nao lòng. Cô thả xe chầm chậm trên con đường cỏ may lồng lộng gió. Những cành hoa xuyến chi mỏng manh như vẫy gọi ven đường. Kí ức về những ngày xưa cũ nôn nao tràn về. Không một vệt nắng tiễn chân, anh và cô xa nhau.
             Sáng, sương mù bảng lảng. Cái không khí sương sớm của phương Nam khiến ai đó cuộn tròn trong chăn cũng phải biếng lười. Chuông điện thoại kêu, có một tin nhắn mới. "Này em, dậy nào". Số lạ. Ai vậy nhỉ? Cô bất giác mỉm cười hí hoáy: "Vâng, anh dậy chưa? Ăn sáng nhé, em mời", "Ok, cô bé, biết anh là ai không mà mời?", "ồ, phải gặp mối biết là ai chứ. 6h30' quán Cây Bàng, ok?". Tất nhiên là cô biết đó là ai, tất nhiên là không có cuộc hẹn hò nào cả. Cô cho anh leo cây.
Cô và anh bắt đầu những cuộc trò  như thế, tinh nghịch.
           Ngày gió, anh chở cô về biển. Cô lớn lên ở biển. Có lẽ vì vậy mà biển trở nên thân thiết vô cùng. Gió lồng lộng mát rượi vuốt ve thân thể mỏng manh của cô. Nhìn cô với ánh mắt lo âu, xen lẫn dịu dàng, anh thì thầm: "Em có chọn anh không?" Cô thảng thốt nắm chặt tay anh.

            Nam – bến đỗ hoang hoải
Nam gọi điện. Những cuộc điện thoại không gọi trước nhưng bao giờ cũng đến. Những mẩu thoại rời rạc, về phía cô. Nam thua cô một tuổi. Nam là gió, gió tháng bảy. Gió có khi mát rượi, có khi nóng bức. Nhưng luôn mãnh liệt. Cô như bồ công anh mỏng manh, gió mang đi trong một chiều xa tít tắp. Gió tháng 7 tuy mãnh liệt nhưng không theo cô suốt cả mùa. Nam chợt ào đến rồi chợt đi lặng lẽ. Quỹ thời gian Nam dành cho cô không nhiều, nếu không muốn nói là quá ít ỏi. 3 năm gắn bó cho không đầy những ngày gặp gỡ đếm trên đầu ngón tay. Khoảng cách cứ xa dần. Đôi khi cô nghĩ, tình yêu đã trở thành một thứ niềm tin. Thứ niềm tin cô nương nhờ vào để sống, để yêu trong hoang hoải. Khoảng cách cứ xa dần, lớn dần. Đến một ngày, Nam trở nên mơ hồ, trong cô.
               Anh và niềm yêu thương không thể đáp đền

          Anh khác Nam. Anh không là gió. Anh luôn bên cô, luôn xuất hiện mỗi khi cô buồn. Anh không biết nói những lời có cánh, những lời ngọt ngào nhưng anh có một đôi mắt ấm áp, một nụ cười lấp lánh. Anh là bạn, là đồng nghiệp, là anh trai, và nhiều hơn thế nữa. Chiều trở gió, phương Nam chợt lạnh bất ngờ. Quán quen vắng teo. Anh và cô ngồi cạnh nhau, lặng im, cảm nhận cái da diết của từng cơn gió rít. "Làm thơ đi cô bé, ai thua phải trả tiền caphe nhé", Là anh gửi trước
              "Anh chỉ là hạt cát
               Rơi vào mắt em đau
               Sau này em có nhớ
               Những lúc mình bên nhau"
Cô se sắt, cảm giác như có gì đâm xuyên tim.
             "Em chỉ là bông cỏ may
              Bám đời anh hoang dại
              Anh đi qua có vô tình ngoái lại
             Cỏ may dịu dàng níu bước chân qua"
Những tin nhắn như nối dài, những yêu thương chưa thể lấp đầy trong chiều lộng gió
           "Anh về tìm lá diêu bông
           Mai này mang đến trao em chút tình
           Chút tình nóng muộn ngày mưa
           Em còn nhận lấy hay còn đem rao?"
        Là lời tình tự? Là lời chia li? Những dòng thơ của anh và cô trao nhau thoảng mùi ngọt ngào của tình yêu hé nụ, vừa nhuốm màu chua xót của chia li. Giữa anh và cô là ngút ngàn trắc trở. Cô nghe thấy tim anh đập rộn ràng và tim cô không ít lần lỗi nhịp. Những nhịp đập ngang trái. Vì bên cô đã có người khác rồi. Nam không bên cô nhưng Nam là người yêu, là chồng sắp cưới. Cô đấu tranh chống chọi với những thứ tình cảm mới mẻ mà anh mang tới. Cô ngăn trái tim mình không được rung lên. Nhưng bất lực. Và có lẽ anh cũng vậy.
             Và cô, những mảng màu xanh hồng
           Cô mỏng mang, yếu đuối. Cô đa cảm và gai góc. Cô vào phương Nam lập nghiệp như một duyên nợ. Ra trường, cũng như bao người trẻ khác, cô hăm hở xách vali đi suốt chiều dài đất nước mà không hề đắn đo. Tuổi trẻ, không gì là không thể. Phương Nam và điểm dừng với Nam. Cô gắn với Nam như định mệnh. Công ti cô đang công tác, bố Nam là giám đốc. Cô tự buộc chân mình trong vòng quay của duyên phận.
            Cô tránh mặt anh, anh không gặp cô. Chỗ của cô là bên cạnh Nam. Thế giới trống hoác những mảng màu khi vắng anh. Những nụ cười thôi nở trên môi cô. Nhưng tình yêu có lí lẽ riêng của nó, dù cô có trốn tránh, anh có trốn tránh. Cô luôn tự nhắc mình không được làm anh tổn thương, không được làm Nam thất vọng. Cô xóa tên anh trong danh bạ, xóa hết những tin nhắn yêu thương, xóa nụ cười anh, ánh mắt anh. Anh cũng vậy, anh nhắn cho cô: Nếu anh không được phép là người mang hạnh phúc đến cho em, anh sẽ đem đến sự bình yên cho em".
                   Nam thu xếp công việc về gần bên cô. Bên Nam cô bình lặng. Nhưng cảm giác yêu thương, hạnh phúc đã bỏ cô đi rồi. Anh chuyển công tác về một chi nhánh ở miền trung. Cô ngăn mình không được liên lạc, được nhắn tin với anh. Dù trong tim là trập trùng nỗi nhớ, là những con sóng nhớ nhung bạc đầu âm ỉ ngày đêm, là khắc khoải một dáng người quen thuộc...Tình yêu, không phải ai cũng tìm được đến nhau. Đến sớm hơn một bước hay trễ hơn một bước, đã mãi lạc mất nhau rồi.
                 Năm tháng trôi, cô ngắm bình mình và lặng nhìn hoàng hôn trôi qua mỗi ngày, dư âm về một người vẫn cứ đong đầy... Anh trở về. Giây phút nhìn thấy anh tim cô như nghẹn lại. Anh xuất hiện, bên một người con gái khác. Cô thấy tim mình như bị bóp nghẹn. Nhưng cô thật lòng, cầu chúc anh hạnh phúc.
                Câu chuyện về 2 chú ốc sên cứ ám ảnh cô. Phải chăng, tình yêu cũng chỉ là một chuyến hành trình khám phá cuộc sống, đi kiếm tìm hạnh phúc đời mình. Yêu thương đến mấy rồi có lúc cũng sẽ trở thành hoang hoải. Tình yêu, có lúc đã là tất cả, là không thể có gì thay thế, để đến lúc cũng chỉ mãi là quá khứ, là niềm đau. Phải biết yêu, biết quên, biết khát khao, biết kiếm tìm hạnh phúc để sống trọn vẹn cuộc đời mình, cho ý nghĩa. Anh đã làm được, còn cô, sao cứ mãi hoang hoải kiếm tìm, sao cứ mãi sống trong kí ức của ngày xưa cũ, sao cứ mãi ám ảnh một ánh nhìn? Sống ở đời, ai cũng muốn hạnh phúc, nhưng không phải là níu lấy hạnh phúc đã qua mà hạnh phúc còn là phải biết lãng quên để sống, để tiếp tục yêu thương, để không biến đời mình thành bất hạnh. 
             Với tay, cô send 1 tin nhắn: "Chiều nay, biển, Nam nhé, em chờ"


Gọi nhau là cố nhân

              Giống như một đám mây nặng trĩu gặp làn gió thổi rát. Mắt cứ ầng ậc nước. Kí ức êm đềm và nồng nàn. Trái tim vẫn nặng trĩu những yêu thương và nhớ mong...Cố nhân. Ta gọi người là cố nhân, vừa yêu thương, vừa xa xót.
                Chẳng biết tự bao giờ rất sợ cảm giác yêu một người. Bởi những dằn vặt, đau khổ nó mang lại quá lớn. Tự nhiên thấy lòng đau khi người nói "chúng ta có duyên nhưng không có nợ". Sự thật hiển nhiên, sao nghe anh thốt lên vẫn nghẹn đắng.
              Đã biết chẳng là gì của nhau, sao ánh mắt cứ còn chạm vào nhau làm gì cho thêm khổ sở. Nhìn vào nhau mà vội vàng quay đi thì lại đau cảm giác của người xa lạ. Vô tình nhìn thật lâu thì lại rơi tọt vào vết cứa cũ chưa bao giờ thực sự lên da.

            Đã tự nhủ lòng sẽ quên sao còn gọi điện hỏi thăm làm gì, để cảm giác yêu thương ùa về cứ khiến ta ngập ngụa trong nỗi đau chia xa, cảm giác bẽ bàng vì mộng đẹp không thành.
           Anh bước về phía nắng buông, em đi góp nhặt những yêu thương đã vỡ. Nhặt để đau. Phải chăng cảm giác cuối cùng mà người mang đến cho ta là nỗi đau đớn vò xé tức tưởi. Tự an ủi, còn biết đau là còn yêu thương. Tim thôi đau đớn mới thực sự là chấm hết. Em gặm nhấm nỗi đau của mình từ từ từng chút một như ôm mãi kỉ niệm đẹp trong tim.
            Cố nhân, đến bao giờ thì ta mới hết ám ảnh đời nhau. Đến bao giờ thì mới thực sự an yên khi nhìn thấy nhau?