Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Gọi nhau là cố nhân

              Giống như một đám mây nặng trĩu gặp làn gió thổi rát. Mắt cứ ầng ậc nước. Kí ức êm đềm và nồng nàn. Trái tim vẫn nặng trĩu những yêu thương và nhớ mong...Cố nhân. Ta gọi người là cố nhân, vừa yêu thương, vừa xa xót.
                Chẳng biết tự bao giờ rất sợ cảm giác yêu một người. Bởi những dằn vặt, đau khổ nó mang lại quá lớn. Tự nhiên thấy lòng đau khi người nói "chúng ta có duyên nhưng không có nợ". Sự thật hiển nhiên, sao nghe anh thốt lên vẫn nghẹn đắng.
              Đã biết chẳng là gì của nhau, sao ánh mắt cứ còn chạm vào nhau làm gì cho thêm khổ sở. Nhìn vào nhau mà vội vàng quay đi thì lại đau cảm giác của người xa lạ. Vô tình nhìn thật lâu thì lại rơi tọt vào vết cứa cũ chưa bao giờ thực sự lên da.

            Đã tự nhủ lòng sẽ quên sao còn gọi điện hỏi thăm làm gì, để cảm giác yêu thương ùa về cứ khiến ta ngập ngụa trong nỗi đau chia xa, cảm giác bẽ bàng vì mộng đẹp không thành.
           Anh bước về phía nắng buông, em đi góp nhặt những yêu thương đã vỡ. Nhặt để đau. Phải chăng cảm giác cuối cùng mà người mang đến cho ta là nỗi đau đớn vò xé tức tưởi. Tự an ủi, còn biết đau là còn yêu thương. Tim thôi đau đớn mới thực sự là chấm hết. Em gặm nhấm nỗi đau của mình từ từ từng chút một như ôm mãi kỉ niệm đẹp trong tim.
            Cố nhân, đến bao giờ thì ta mới hết ám ảnh đời nhau. Đến bao giờ thì mới thực sự an yên khi nhìn thấy nhau?

3 nhận xét:

  1. Kan thích cái oán trách nhẹ nhàng trong bài viết này. Yêu không đến được cũng đừng oán trách nhau bạn nhỉ. Tại tình yêu là đi tìm một nữa của nhau mà

    Trả lờiXóa
  2. Những bài viết của Cỏ Mật đong đầy cảm xúc quá. Sao nàng ko viết tiếp mà bỏ đi đâu rồi! buồn thế!

    Trả lờiXóa