Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Cho những yêu thương không thể đáp đền


            Giống như chiều nay, một buổi chiều mênh mông, hoang hoải đến nao lòng. Cô thả xe chầm chậm trên con đường cỏ may lồng lộng gió. Những cành hoa xuyến chi mỏng manh như vẫy gọi ven đường. Kí ức về những ngày xưa cũ nôn nao tràn về. Không một vệt nắng tiễn chân, anh và cô xa nhau.
             Sáng, sương mù bảng lảng. Cái không khí sương sớm của phương Nam khiến ai đó cuộn tròn trong chăn cũng phải biếng lười. Chuông điện thoại kêu, có một tin nhắn mới. "Này em, dậy nào". Số lạ. Ai vậy nhỉ? Cô bất giác mỉm cười hí hoáy: "Vâng, anh dậy chưa? Ăn sáng nhé, em mời", "Ok, cô bé, biết anh là ai không mà mời?", "ồ, phải gặp mối biết là ai chứ. 6h30' quán Cây Bàng, ok?". Tất nhiên là cô biết đó là ai, tất nhiên là không có cuộc hẹn hò nào cả. Cô cho anh leo cây.
Cô và anh bắt đầu những cuộc trò  như thế, tinh nghịch.
           Ngày gió, anh chở cô về biển. Cô lớn lên ở biển. Có lẽ vì vậy mà biển trở nên thân thiết vô cùng. Gió lồng lộng mát rượi vuốt ve thân thể mỏng manh của cô. Nhìn cô với ánh mắt lo âu, xen lẫn dịu dàng, anh thì thầm: "Em có chọn anh không?" Cô thảng thốt nắm chặt tay anh.

            Nam – bến đỗ hoang hoải
Nam gọi điện. Những cuộc điện thoại không gọi trước nhưng bao giờ cũng đến. Những mẩu thoại rời rạc, về phía cô. Nam thua cô một tuổi. Nam là gió, gió tháng bảy. Gió có khi mát rượi, có khi nóng bức. Nhưng luôn mãnh liệt. Cô như bồ công anh mỏng manh, gió mang đi trong một chiều xa tít tắp. Gió tháng 7 tuy mãnh liệt nhưng không theo cô suốt cả mùa. Nam chợt ào đến rồi chợt đi lặng lẽ. Quỹ thời gian Nam dành cho cô không nhiều, nếu không muốn nói là quá ít ỏi. 3 năm gắn bó cho không đầy những ngày gặp gỡ đếm trên đầu ngón tay. Khoảng cách cứ xa dần. Đôi khi cô nghĩ, tình yêu đã trở thành một thứ niềm tin. Thứ niềm tin cô nương nhờ vào để sống, để yêu trong hoang hoải. Khoảng cách cứ xa dần, lớn dần. Đến một ngày, Nam trở nên mơ hồ, trong cô.
               Anh và niềm yêu thương không thể đáp đền

          Anh khác Nam. Anh không là gió. Anh luôn bên cô, luôn xuất hiện mỗi khi cô buồn. Anh không biết nói những lời có cánh, những lời ngọt ngào nhưng anh có một đôi mắt ấm áp, một nụ cười lấp lánh. Anh là bạn, là đồng nghiệp, là anh trai, và nhiều hơn thế nữa. Chiều trở gió, phương Nam chợt lạnh bất ngờ. Quán quen vắng teo. Anh và cô ngồi cạnh nhau, lặng im, cảm nhận cái da diết của từng cơn gió rít. "Làm thơ đi cô bé, ai thua phải trả tiền caphe nhé", Là anh gửi trước
              "Anh chỉ là hạt cát
               Rơi vào mắt em đau
               Sau này em có nhớ
               Những lúc mình bên nhau"
Cô se sắt, cảm giác như có gì đâm xuyên tim.
             "Em chỉ là bông cỏ may
              Bám đời anh hoang dại
              Anh đi qua có vô tình ngoái lại
             Cỏ may dịu dàng níu bước chân qua"
Những tin nhắn như nối dài, những yêu thương chưa thể lấp đầy trong chiều lộng gió
           "Anh về tìm lá diêu bông
           Mai này mang đến trao em chút tình
           Chút tình nóng muộn ngày mưa
           Em còn nhận lấy hay còn đem rao?"
        Là lời tình tự? Là lời chia li? Những dòng thơ của anh và cô trao nhau thoảng mùi ngọt ngào của tình yêu hé nụ, vừa nhuốm màu chua xót của chia li. Giữa anh và cô là ngút ngàn trắc trở. Cô nghe thấy tim anh đập rộn ràng và tim cô không ít lần lỗi nhịp. Những nhịp đập ngang trái. Vì bên cô đã có người khác rồi. Nam không bên cô nhưng Nam là người yêu, là chồng sắp cưới. Cô đấu tranh chống chọi với những thứ tình cảm mới mẻ mà anh mang tới. Cô ngăn trái tim mình không được rung lên. Nhưng bất lực. Và có lẽ anh cũng vậy.
             Và cô, những mảng màu xanh hồng
           Cô mỏng mang, yếu đuối. Cô đa cảm và gai góc. Cô vào phương Nam lập nghiệp như một duyên nợ. Ra trường, cũng như bao người trẻ khác, cô hăm hở xách vali đi suốt chiều dài đất nước mà không hề đắn đo. Tuổi trẻ, không gì là không thể. Phương Nam và điểm dừng với Nam. Cô gắn với Nam như định mệnh. Công ti cô đang công tác, bố Nam là giám đốc. Cô tự buộc chân mình trong vòng quay của duyên phận.
            Cô tránh mặt anh, anh không gặp cô. Chỗ của cô là bên cạnh Nam. Thế giới trống hoác những mảng màu khi vắng anh. Những nụ cười thôi nở trên môi cô. Nhưng tình yêu có lí lẽ riêng của nó, dù cô có trốn tránh, anh có trốn tránh. Cô luôn tự nhắc mình không được làm anh tổn thương, không được làm Nam thất vọng. Cô xóa tên anh trong danh bạ, xóa hết những tin nhắn yêu thương, xóa nụ cười anh, ánh mắt anh. Anh cũng vậy, anh nhắn cho cô: Nếu anh không được phép là người mang hạnh phúc đến cho em, anh sẽ đem đến sự bình yên cho em".
                   Nam thu xếp công việc về gần bên cô. Bên Nam cô bình lặng. Nhưng cảm giác yêu thương, hạnh phúc đã bỏ cô đi rồi. Anh chuyển công tác về một chi nhánh ở miền trung. Cô ngăn mình không được liên lạc, được nhắn tin với anh. Dù trong tim là trập trùng nỗi nhớ, là những con sóng nhớ nhung bạc đầu âm ỉ ngày đêm, là khắc khoải một dáng người quen thuộc...Tình yêu, không phải ai cũng tìm được đến nhau. Đến sớm hơn một bước hay trễ hơn một bước, đã mãi lạc mất nhau rồi.
                 Năm tháng trôi, cô ngắm bình mình và lặng nhìn hoàng hôn trôi qua mỗi ngày, dư âm về một người vẫn cứ đong đầy... Anh trở về. Giây phút nhìn thấy anh tim cô như nghẹn lại. Anh xuất hiện, bên một người con gái khác. Cô thấy tim mình như bị bóp nghẹn. Nhưng cô thật lòng, cầu chúc anh hạnh phúc.
                Câu chuyện về 2 chú ốc sên cứ ám ảnh cô. Phải chăng, tình yêu cũng chỉ là một chuyến hành trình khám phá cuộc sống, đi kiếm tìm hạnh phúc đời mình. Yêu thương đến mấy rồi có lúc cũng sẽ trở thành hoang hoải. Tình yêu, có lúc đã là tất cả, là không thể có gì thay thế, để đến lúc cũng chỉ mãi là quá khứ, là niềm đau. Phải biết yêu, biết quên, biết khát khao, biết kiếm tìm hạnh phúc để sống trọn vẹn cuộc đời mình, cho ý nghĩa. Anh đã làm được, còn cô, sao cứ mãi hoang hoải kiếm tìm, sao cứ mãi sống trong kí ức của ngày xưa cũ, sao cứ mãi ám ảnh một ánh nhìn? Sống ở đời, ai cũng muốn hạnh phúc, nhưng không phải là níu lấy hạnh phúc đã qua mà hạnh phúc còn là phải biết lãng quên để sống, để tiếp tục yêu thương, để không biến đời mình thành bất hạnh. 
             Với tay, cô send 1 tin nhắn: "Chiều nay, biển, Nam nhé, em chờ"


Gọi nhau là cố nhân

              Giống như một đám mây nặng trĩu gặp làn gió thổi rát. Mắt cứ ầng ậc nước. Kí ức êm đềm và nồng nàn. Trái tim vẫn nặng trĩu những yêu thương và nhớ mong...Cố nhân. Ta gọi người là cố nhân, vừa yêu thương, vừa xa xót.
                Chẳng biết tự bao giờ rất sợ cảm giác yêu một người. Bởi những dằn vặt, đau khổ nó mang lại quá lớn. Tự nhiên thấy lòng đau khi người nói "chúng ta có duyên nhưng không có nợ". Sự thật hiển nhiên, sao nghe anh thốt lên vẫn nghẹn đắng.
              Đã biết chẳng là gì của nhau, sao ánh mắt cứ còn chạm vào nhau làm gì cho thêm khổ sở. Nhìn vào nhau mà vội vàng quay đi thì lại đau cảm giác của người xa lạ. Vô tình nhìn thật lâu thì lại rơi tọt vào vết cứa cũ chưa bao giờ thực sự lên da.

            Đã tự nhủ lòng sẽ quên sao còn gọi điện hỏi thăm làm gì, để cảm giác yêu thương ùa về cứ khiến ta ngập ngụa trong nỗi đau chia xa, cảm giác bẽ bàng vì mộng đẹp không thành.
           Anh bước về phía nắng buông, em đi góp nhặt những yêu thương đã vỡ. Nhặt để đau. Phải chăng cảm giác cuối cùng mà người mang đến cho ta là nỗi đau đớn vò xé tức tưởi. Tự an ủi, còn biết đau là còn yêu thương. Tim thôi đau đớn mới thực sự là chấm hết. Em gặm nhấm nỗi đau của mình từ từ từng chút một như ôm mãi kỉ niệm đẹp trong tim.
            Cố nhân, đến bao giờ thì ta mới hết ám ảnh đời nhau. Đến bao giờ thì mới thực sự an yên khi nhìn thấy nhau?

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Phố

               Sài Gòn đón em trong một chiều mưa. Người ta nói nắng mưa Sài Gòn đỏng đảnh như giận hờn của cô gái mới lớn, vậy mà hôm nay trời Sài Gòn chợt se sắt kì lạ, chẳng mưa chẳng nắng mà cứ âm u cứ như đang ấm ức một điều gì đó, cứ như đang dỗi hờn mà chẳng có ai chịu vỗ về.
                Sài Gòn, gặp bạn cũ. Niềm vui hạnh ngộ. Nhớ chuyện bạn bè, nhớ chuyện thầy cô. Kí ức về những ngày xưa cũ ấm êm dưới mái trường cấp ba trong lành như một cơn mưa rào mùa hạ. Nhỏ nhớ lại những ngày lóc cóc bắt xe đò ra thành phố trọ học. Nhớ nhà, nhớ mẹ đến quay quắt, chỉ biết giấu nỗi nhớ vào những giọt nước mắt khóc trộm vụng về. Bài học đầu tiên của ngày đầu tiên xa nhà là biết kìm nỗi nhớ vào trong. Rồi những ngày tháng thơ ngây hồn nhiên ấy cứ bình lặng trôi qua, trong lành đến mức có đôi lúc không dám chạm vào vì sợ nó vấy bụi của cuộc sống xô bồ hiện tại. Ôn chuyện xưa, nhớ cô thầy đến quay quắt.
         Sài Gòn vòng vo trong những con ngõ nhỏ, nghe bình yên lạ. Cảm giác như cứ muốn đi tiếp, đi tiếp, lắng nghe nhịp sống đời bình yên. Tiếng rao hàng của chú bán bánh mì nghe chi da diết lạ.

         Sài Gòn phố đông, người cứ ùn ùn đổ ra như những ổ kiến mối. Người đông sao em vẫn thấy lẻ loi. Nhận được tin nhắn từ anh, người lạ đã từng rất quen: "Lễ này em có lên thăm Sài Gòn không?". Suy nghĩ, rồi quyết định đáp lại: "Em không". Nghe chi xa xót. Trả lời có để làm gì nếu cũng chẳng thể gặp lại. Mà gặp lại cũng chẳng biết nói gì. Bên anh giờ đã có khoảng trời khác, không phải em. Đã mãi lạc mất nhau rồi, vậy dư chi một lời hỏi han để lòng người chông chênh. Phải chăng con người ta luôn vậy, biết là không thể nhưng vẫn muốn bấu víu vào như một thứ niềm tin...Em tặc lưỡi, thì thôi, nhân gian có mấy người yêu mà được ở bên nhau mãi mãi. Huống hồ chốn Sài Gòn hoa lệ , xô bồ này đã cuốn anh đi, cuốn xa em mãi.
            Sài Gòn lang thang trên con đường quen, ghé quán quen, nhâm nhi li cà phê như bỏ nỗi buồn vào lòng. Cà phê dốc cạn vẫn đọng lại vị ngọt thơm trên khóe miêng, sao tình mình, uống cạn đáng vẫn còn cay, cay xè mắt biếc.
           Thì thôi, phố nhé. Trả lại phố lời hẹn hò theo gió. Trả lại phố những chiều anh đón đưa, trả lại phố nụ hôn ngọt ngào bên quán quen trên con đường Lê Duẩn. Trả lại phố hết, ta gom về cho mình chút bình yên. Trở lại phố sau một năm xa cách, anh đổi thay, em đã thôi thơ ngây bé dại. Giấc mộng xưa vỡ vụn, tình bay theo gió, phố vẫn mênh mang hát mãi khúc kinh cầu...

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

TRỞ GIÓ


             Phương Nam hôm nay trở lạnh. Những cơn gió mướt mát rớt vào lòng. Cái lạnh se se không đủ buốt bàn tay. Tôi ngồi trong phòng học ngắm những giọt mưa rơi. Những giọt mưa rớt lưa thưa. Trời âm u. Cái lạnh không đủ cho nhiều thứ nhưng cứ khiến hoài niệm ùa về..


            Tôi nhớ mẹ tôi những ngày gió. Ngày mưa, mẹ thường đưa áo cũ ra khâu. Những cái áo cái thì đứt cúc, khi thì rách tà. Mẹ lặng yên khâu áo. Sao bình yên lạ. Đôi lúc, những khi ngồi khâu áo, thỉnh thoảng mẹ để rớt ra những tiếng thở dài cố nén. Nếp nhăn hằn trên trán mẹ đọng những suy tư. Ngày ấy, nhà tôi nghèo. Cha tôi đi làm ăn xa, biền biệt, cả năm mới về được mấy ngày. Mẹ ở nhà, một mình mẹ ghánh vác tất cả, còn phải chịu tiếng bấc tiếng chì...Thơ ngây, chúng tôi nào hiểu điều gì?
          Vào một ngày đêm gió rét, bố tôi trở về. Tiếng đạp cửa rầm rầm khiến chúng tôi sợ hãi co rúm mình lại. Tiếng mẹ khóc khiến mấy chị em rấm rứt khóc theo...Lờ mờ, tôi hiểu bố tôi đã có người khác...





           
Tôi xa miền Bắc, xa những mùa gió thổi, xa những cơn mưa tháng tám dấm dứt, xa cái lạnh mùa đông tê người. Tôi sống cùng bố. Kí ức tuổi thơ buồn như một làn sương đêm, ám ảnh cả trong những giấc mơ. Những cơn mưa cứ gợi nhắc tôi nhớ về mẹ, nhớ đôi mắt thăm thẳm buồn, nhớ tiếng thở dài kìm nén. Tôi giữ 
chiếc áo có những đường khâu của mẹ như ôm ấp những hạnh phúc ngọt ngào và bỏng rát của ngày xưa cũ. Tôi đã thôi trách bố đã khiến gia đình tôi chia lìa. Tôi đã tập quen với cuộc sống vắng bóng những nụ cười của mẹ. Tôi đã tập sống trong gia đình của mình với bàn tay của một người phụ nữ khác - không phải mẹ tôi. 

                Thời gian và sự trưởng thành giúp cho tôi biết tha thứ. Bởi xét cho cùng, có lẽ mỗi đời người đều có những duyên phận. Và có lẽ, vì những duyên phận đó con người ta phải hỉ, nộ, oán, bi. Con người ta phải trả giá cho những hành động đó của mình. Tôi nghe những ngày trở gió nghe bố trở mình. Tôi nghe những yêu thương trong mắt bố gửi về miền xa thẳm khi ông nhìn tôi. Và cả sự bình thản, tĩnh tại của mẹ tôi khi hỏi thăm tôi về bố. Có lẽ, chúng ta phải tập cách tha thứ cho cuộc đời có quá nhiều duyên nợ và không ít những nỗi đau này.

             Phương Nam trở lạnh, tôi nhớ mẹ, nhớ miền Bắc thân yêu đang đằm mình trong cái rét tháng ba ngọt lưỡi.


Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Tháng Tư về



              Tháng Tư, hạ bất chợt ùa về. Cây bàng trước sân trường đã đổ màu xanh lịm. Gió miên man ôm ấp tựa vỗ về...

              Tháng Tư về, nôn nao trên những nẻo đường quen thuộc. Đường quen, quán quen, người đã xa lạ mất rồi.

           Tháng Tư, để biết thời gian đã trôi tự bao giờ, đã quá nửa mùa không nhau, đã quá nửa những buông lơi, đã quá muộn màng cho những níu giữ. Cảm giác cô đơn, cô độc ùa về như những vết cứa. Cuộc sống cứ trống hoác những mảng màu.Ta và người, đã thuộc về hai thế giới, không nhau. Ta tự hỏi đi quá nửa tuổi thanh xuân, có thực sự nuối tiếc những gì đã trôi qua, những gì đã vuột mất? Quá nửa tuổi thanh xuân để cứ loay hoay trong những được mất, trải nghiệm của cuộc đời, cứ đằm mình trong những nhớ thương quay quắt, cứ đắng lòng cho những mất mát, tổn thương. Vẫn rướm nước mắt khi nhớ về những kỉ niệm, vẫn run rẩy khi nghe giọng nói của người, tim vẫn đập tha thiết. Tưởng đã quên mà thẳm sâu vẫn nhớ. Nỗi nhớ như kết thành muối mặn xát vào tim. Chẳng là gì của nhau nên nhớ nhung cũng thừa. Nụ hôn tháng Tư run rẩy giờ cũng đành xếp vào kho kỉ niệm...



          Tháng Tư về tần ngần bên cửa sổ, chẳng dám ghé thăm. Bởi tình yêu tháng tư đã không còn nguyên vẹn. Hai lữ khách nắm tay nhau trong chiều tháng tư lộng gió đã đi về hai hướng, sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm dừng. Sẽ chẳng bao giờ viết tiếp được giấc mơ đời còn dang dở. Sẽ chẳng còn những yêu thương, nũng nịu, những đợi chờ hò hẹn..

            Có chăng sẽ gặp nhau ở kiếp sau?

           Có chăng hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cùng?

           Có chăng chỉ mãi là hư vô?

          Tháng Tư đỏ như một lời hò hẹn còn dang dở...