Tháng Tư, hạ bất chợt ùa về. Cây bàng trước sân trường đã đổ màu xanh lịm. Gió miên man ôm ấp tựa vỗ về...
Tháng Tư về, nôn nao trên những nẻo đường quen thuộc. Đường quen, quán quen, người đã xa lạ mất rồi.
Tháng Tư, để biết thời gian đã trôi tự bao giờ, đã quá nửa
mùa không nhau, đã quá nửa những buông lơi, đã quá muộn màng cho những
níu giữ. Cảm giác cô đơn, cô độc ùa về như những vết cứa. Cuộc sống cứ
trống hoác những mảng màu.Ta và người, đã thuộc về hai thế giới, không
nhau. Ta tự hỏi đi quá nửa tuổi thanh xuân, có thực sự nuối tiếc những
gì đã trôi qua, những gì đã vuột mất? Quá nửa tuổi thanh xuân để cứ loay
hoay trong những được mất, trải nghiệm của cuộc đời, cứ đằm mình trong
những nhớ thương quay quắt, cứ đắng lòng cho những mất mát, tổn thương.
Vẫn rướm nước mắt khi nhớ về những kỉ niệm, vẫn run rẩy khi nghe giọng
nói của người, tim vẫn đập tha thiết. Tưởng đã quên mà thẳm sâu vẫn nhớ.
Nỗi nhớ như kết thành muối mặn xát vào tim. Chẳng là gì của nhau nên
nhớ nhung cũng thừa. Nụ hôn tháng Tư run rẩy giờ cũng đành xếp vào kho
kỉ niệm...
Tháng Tư về tần ngần bên cửa sổ, chẳng dám ghé
thăm. Bởi tình yêu tháng tư đã không còn nguyên vẹn. Hai lữ khách nắm
tay nhau trong chiều tháng tư lộng gió đã đi về hai hướng, sẽ mãi mãi là
hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm dừng. Sẽ chẳng bao giờ
viết tiếp được giấc mơ đời còn dang dở. Sẽ chẳng còn những yêu thương,
nũng nịu, những đợi chờ hò hẹn..
Có chăng sẽ gặp nhau ở kiếp sau?
Có chăng hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cùng?
Có chăng chỉ mãi là hư vô?
Tháng Tư đỏ như một lời hò hẹn còn dang dở...
Mình giật tem bài này cái đã. Chào mừng người bạn mới! Hihi
Trả lờiXóa