Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

TRỞ GIÓ


             Phương Nam hôm nay trở lạnh. Những cơn gió mướt mát rớt vào lòng. Cái lạnh se se không đủ buốt bàn tay. Tôi ngồi trong phòng học ngắm những giọt mưa rơi. Những giọt mưa rớt lưa thưa. Trời âm u. Cái lạnh không đủ cho nhiều thứ nhưng cứ khiến hoài niệm ùa về..


            Tôi nhớ mẹ tôi những ngày gió. Ngày mưa, mẹ thường đưa áo cũ ra khâu. Những cái áo cái thì đứt cúc, khi thì rách tà. Mẹ lặng yên khâu áo. Sao bình yên lạ. Đôi lúc, những khi ngồi khâu áo, thỉnh thoảng mẹ để rớt ra những tiếng thở dài cố nén. Nếp nhăn hằn trên trán mẹ đọng những suy tư. Ngày ấy, nhà tôi nghèo. Cha tôi đi làm ăn xa, biền biệt, cả năm mới về được mấy ngày. Mẹ ở nhà, một mình mẹ ghánh vác tất cả, còn phải chịu tiếng bấc tiếng chì...Thơ ngây, chúng tôi nào hiểu điều gì?
          Vào một ngày đêm gió rét, bố tôi trở về. Tiếng đạp cửa rầm rầm khiến chúng tôi sợ hãi co rúm mình lại. Tiếng mẹ khóc khiến mấy chị em rấm rứt khóc theo...Lờ mờ, tôi hiểu bố tôi đã có người khác...





           
Tôi xa miền Bắc, xa những mùa gió thổi, xa những cơn mưa tháng tám dấm dứt, xa cái lạnh mùa đông tê người. Tôi sống cùng bố. Kí ức tuổi thơ buồn như một làn sương đêm, ám ảnh cả trong những giấc mơ. Những cơn mưa cứ gợi nhắc tôi nhớ về mẹ, nhớ đôi mắt thăm thẳm buồn, nhớ tiếng thở dài kìm nén. Tôi giữ 
chiếc áo có những đường khâu của mẹ như ôm ấp những hạnh phúc ngọt ngào và bỏng rát của ngày xưa cũ. Tôi đã thôi trách bố đã khiến gia đình tôi chia lìa. Tôi đã tập quen với cuộc sống vắng bóng những nụ cười của mẹ. Tôi đã tập sống trong gia đình của mình với bàn tay của một người phụ nữ khác - không phải mẹ tôi. 

                Thời gian và sự trưởng thành giúp cho tôi biết tha thứ. Bởi xét cho cùng, có lẽ mỗi đời người đều có những duyên phận. Và có lẽ, vì những duyên phận đó con người ta phải hỉ, nộ, oán, bi. Con người ta phải trả giá cho những hành động đó của mình. Tôi nghe những ngày trở gió nghe bố trở mình. Tôi nghe những yêu thương trong mắt bố gửi về miền xa thẳm khi ông nhìn tôi. Và cả sự bình thản, tĩnh tại của mẹ tôi khi hỏi thăm tôi về bố. Có lẽ, chúng ta phải tập cách tha thứ cho cuộc đời có quá nhiều duyên nợ và không ít những nỗi đau này.

             Phương Nam trở lạnh, tôi nhớ mẹ, nhớ miền Bắc thân yêu đang đằm mình trong cái rét tháng ba ngọt lưỡi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét