Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Phố

               Sài Gòn đón em trong một chiều mưa. Người ta nói nắng mưa Sài Gòn đỏng đảnh như giận hờn của cô gái mới lớn, vậy mà hôm nay trời Sài Gòn chợt se sắt kì lạ, chẳng mưa chẳng nắng mà cứ âm u cứ như đang ấm ức một điều gì đó, cứ như đang dỗi hờn mà chẳng có ai chịu vỗ về.
                Sài Gòn, gặp bạn cũ. Niềm vui hạnh ngộ. Nhớ chuyện bạn bè, nhớ chuyện thầy cô. Kí ức về những ngày xưa cũ ấm êm dưới mái trường cấp ba trong lành như một cơn mưa rào mùa hạ. Nhỏ nhớ lại những ngày lóc cóc bắt xe đò ra thành phố trọ học. Nhớ nhà, nhớ mẹ đến quay quắt, chỉ biết giấu nỗi nhớ vào những giọt nước mắt khóc trộm vụng về. Bài học đầu tiên của ngày đầu tiên xa nhà là biết kìm nỗi nhớ vào trong. Rồi những ngày tháng thơ ngây hồn nhiên ấy cứ bình lặng trôi qua, trong lành đến mức có đôi lúc không dám chạm vào vì sợ nó vấy bụi của cuộc sống xô bồ hiện tại. Ôn chuyện xưa, nhớ cô thầy đến quay quắt.
         Sài Gòn vòng vo trong những con ngõ nhỏ, nghe bình yên lạ. Cảm giác như cứ muốn đi tiếp, đi tiếp, lắng nghe nhịp sống đời bình yên. Tiếng rao hàng của chú bán bánh mì nghe chi da diết lạ.

         Sài Gòn phố đông, người cứ ùn ùn đổ ra như những ổ kiến mối. Người đông sao em vẫn thấy lẻ loi. Nhận được tin nhắn từ anh, người lạ đã từng rất quen: "Lễ này em có lên thăm Sài Gòn không?". Suy nghĩ, rồi quyết định đáp lại: "Em không". Nghe chi xa xót. Trả lời có để làm gì nếu cũng chẳng thể gặp lại. Mà gặp lại cũng chẳng biết nói gì. Bên anh giờ đã có khoảng trời khác, không phải em. Đã mãi lạc mất nhau rồi, vậy dư chi một lời hỏi han để lòng người chông chênh. Phải chăng con người ta luôn vậy, biết là không thể nhưng vẫn muốn bấu víu vào như một thứ niềm tin...Em tặc lưỡi, thì thôi, nhân gian có mấy người yêu mà được ở bên nhau mãi mãi. Huống hồ chốn Sài Gòn hoa lệ , xô bồ này đã cuốn anh đi, cuốn xa em mãi.
            Sài Gòn lang thang trên con đường quen, ghé quán quen, nhâm nhi li cà phê như bỏ nỗi buồn vào lòng. Cà phê dốc cạn vẫn đọng lại vị ngọt thơm trên khóe miêng, sao tình mình, uống cạn đáng vẫn còn cay, cay xè mắt biếc.
           Thì thôi, phố nhé. Trả lại phố lời hẹn hò theo gió. Trả lại phố những chiều anh đón đưa, trả lại phố nụ hôn ngọt ngào bên quán quen trên con đường Lê Duẩn. Trả lại phố hết, ta gom về cho mình chút bình yên. Trở lại phố sau một năm xa cách, anh đổi thay, em đã thôi thơ ngây bé dại. Giấc mộng xưa vỡ vụn, tình bay theo gió, phố vẫn mênh mang hát mãi khúc kinh cầu...

7 nhận xét:

  1. Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi! đọc bài này cứ thấy mình trong đó nàng ạ! Đường đông phố chật hẹp và lòng người còn chật hẹp hơn!

    Trả lờiXóa
  2. Chỉ là những cảm xúc đã nín chặt vào lòng thôi nàng ah. Đã thôi trách móc, đau đớn mà vẫn thấy xót

    Trả lờiXóa
  3. Thích cái giao diện mới này lắm nè! Hihi

    Trả lờiXóa
  4. Đã mãi lạc mất nhau rồi, vậy dư chi một lời hỏi han để lòng người chông chênh. Phải chăng con người ta luôn vậy, biết là không thể nhưng vẫn muốn bấu víu vào như một thứ niềm tin...Em tặc lưỡi, thì thôi, nhân gian có mấy người yêu mà được ở bên nhau mãi mãi. Huống hồ chốn Sài Gòn hoa lệ , xô bồ này đã cuốn anh đi, cuốn xa em mãi.
    Thích đoạn này, cách nhìn rất là khách quan! Không cần níu kéo cái gọi là cố nhân

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mà Kan nói nha, tắt cái nhập mã xác nhận đi. Híc còm thôi mà cũng khổ

      Xóa
  5. SG.Những chia xa. Tôi thấy trong lòng vẫn xao xác khi đi qua những con đường Sài Gòn lá bay:)

    Trả lờiXóa
  6. Sài Gòn phố đông, người đông nhưng trong hàng vạn người đi qua, biết có ai thân.
    Chào bạn nhé!

    Trả lờiXóa